Chỉ Là Mơ Ước Thôi – Tiền Thì Hấp Dẫn Thật Đấy, Nhưng Chỉ Khi Ta Còn Mơ Về Nó

Chỉ Là Mơ Ước Thôi – Tiền Thì Hấp Dẫn Thật Đấy, Nhưng Chỉ Khi Ta Còn Mơ Về Nó

Nếu một ngày ước mơ trở thành sự thật, đó sẽ là loại cảm giác gì?

Có thể, đối với một số người thì quả thực đây là một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn và ngu ngốc. Bởi lẽ, trong thâm tâm đa số chúng ta đều cho rằng đây là câu hỏi mà mặc nhiên ai cũng có đáp án tương tự nhau. Còn gì vui hơn khi mong muốn ấp ủ bấy lâu nay, những khát vọng, mơ ước ta luôn theo đuổi một ngày lại mỉm cười với mình, không đơn giản chỉ là những hão huyền trong tưởng tượng nữa. Vậy há chẳng phải đó là câu hỏi hết sức thừa thãi hay sao? Bởi ai chả biết…

Nhưng Jocelyne trong Chỉ Là Mơ Ước Thôi thì không… Cô không phải một người phụ nữ kì dị hay lập dị. Jocelyne cũng là một phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác. Cô có chồng, có con, có gia đình, có sở thích. Jocelynce thích đan lát, cô có một cửa hàng xén làm ăn tàm tạm cùng với một blog chia sẻ đều đặn về những kinh nghiệm nghề nghiệp của mình. Với một cuộc sống quá đỗi bình thường thì những điều đó khiến Joce bớt buồn tẻ.

Khi còn là một thiếu nữ, cô cũng có rất nhiều ước mơ thú vị. Đặc biệt là mong muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang, được học tại một ngôi trường danh tiếng. Tiếc là mọi thứ phải gác lại khi mẹ cô qua đời vì tai nạn giao thông. Bố thì mắc chứng mất trí nhớ tạm thời. Và cô kết hôn với người đàn ông làm ở nhà máy sản xuất kem.

“Còn tôi, bố mẹ đặt tên tôi là Jocelyne. 

Tôi chỉ có một phần triệu cơ may để lấy được một anh chàng tên Jocelyn làm chồng và cơ may ấy hẳn đã đến với tôi. Jocelyn và Jocelyne. Martin và Martine. Louis và Louise […] Một phần triệu cơ may. Và nó rơi trúng vào tôi.”

[button-red url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/5195934950528504980/4839282299983657250?url=https%3A%2F%2Fwww.fahasa.com%2Fchi-la-mo-uoc-thoi.html” target=”_blank” position=”center”]MUA SÁCH TRÊN FAHASA [/button-red]

Nhưng kể từ đó, dường như chưa có điều gì bất thường xảy ra nữa. Dường như cuộc sống của Joce vẫn rất êm đềm với những ước mơ phù phiếm xa hoa: những chiếc túi Chanel, áo khoác Dior, xe Porsche,.. cho đến một ngày:

Jocelyne trúng số

18 triệu euro – một số tiền đủ để biến cô trở thành triệu phú, thỏa sức mua những món đồ mà bất kì người phụ nữ nào cũng ao ước: túi Chanel, xe Porsche…

Thế nhưng tờ chi phiếu trị giá 18 triệu euro lại được gấp làm tư, yên vị trong đôi giày cũ ở nhà.

Bởi cô sợ…

Sợ rằng khi cô có tiền, đùng một cái những người lạ hoắc sẽ yêu mến cô. Người ta sẽ đến cầu hôn cô. Người ta sẽ gửi tặng cô những bài thơ, những bức thư tình. Người ta sẽ hỏi xin cô tiền để chăm sóc cho một bé gái bị máu trắng cũng tên là Jocelyne giống cô. Người ta sẽ gửi cho cô ảnh của một con chó bị hành hạ và nhờ cô cứu giúp nó. Một người ở xa lắc xa lơ sẽ hỏi xin cô tiền xe để đến nhận họ hàng.

Còn gia đình…

Cô sợ hai đứa con của cô sẽ nhìn cô không chỉ như một người mẹ nữa, mà là một bà mẹ giàu có và chúng sẽ muốn có phần của mình. Chồng của cô, anh ta sẽ muốn chấm dứt công việc tầm thường của mình, quay sang quản lý khối tài sản của cô, rồi nói đó là tài sản chung của 2 người, cuộc sống giàu sang sẽ làm anh ta không cam lòng sống với bà vợ đang ngày càng già đi.

Bởi lòng tham có thể thiêu đốt tất cả trên con đường nó đi qua

Jocelyne thậm chí không biết mình nên vui hay buồn nữa. Hay thậm chí càng là những sự đắn đo, tính toán, dày vò. Chật vật đấu tranh giữa tương lai giàu có và cuộc sống bình yên, Jocelyne chọn vế sau. Từ bỏ chiếc bánh ngọt ngào từ trên trời rơi xuống, cô quyết định đốt tấm chi phiếu.

Jocelyne chỉ có một phần triệu cơ may để lấy được một anh chàng tên là Jocelyn làm chồng. Và cơ may ấy hẳn đã đến với cô. Jocelyn và Jocelyne. Như Martin và Martine. Louis và Louise, Laurent và Laurence, Raphael và Raphaelle. Paul và Paule, một phần triệu cơ may…

Xác suất trúng 18 triệu euro là một phần bảy mươi sáu triệu cơ may

Và rồi một phần triệu ấy đã ôm một phần bảy mươi sáu triệu cao chạy xa bay.

Chỉ đơn giản là xóa chữ “e” ở từ Jocelyne trong tấm séc, chồng của Jo ôm trọn số tiền đi hiện thực hóa giấc mơ đổi đời. Tôi nghĩ phần hay nhất của câu chuyện bắt đầu từ đoạn đó. Nếu cuộc sống trước đây của 2 vợ chồng Jo như nồi lẩu chay đạm bạc nhưng đầy đủ vị chua cay mặn ngọt thì cuộc sống hiện giờ của anh chồng Joce là một nồi lẩu đầy sắc màu nhưng lại thiếu gia vị.

Còn Joce mất tiền, mất luôn sự tin tưởng dành cho người mà cô nghĩ sẽ yêu suốt đời. Cô quyết định chuyển tới một thành phố biển xinh đẹp:

“Mình muốn có cơ hội được quyết định cuộc đời mình, mình tin đó là món quà lớn nhất con người được ban tặng.”

3 triệu euro đã đủ để đưa kẻ đào tẩu đến tận cùng những giấc mơ: căn hộ xa hoa, đồng hồ đắt tiền, xe hơi phiên bản giới hạn, những cô nàng chân dài…

15 triệu còn lại vô tri vô giác với nỗi cô đơn rợn người sau những đêm ăn chơi trác táng. Chẳng còn ai đánh thức hắn ta dậy vào mỗi buổi sáng. Không còn bàn ăn nóng hổi đợi hắn về mỗi buổi tối. Không còn ánh mắt sùng bái mỗi khi hắn sửa đồ giúp vợ. Bốn bức tường dày cách âm hiệu quả làm nghe rõ tiếng tim đập chán chường đáp lại tiếng đồng hồ tích tắc. Chỉ có chúa mới biết hắn thèm thức ăn vợ nấu thế nào.

Joce là một người phụ nữ có tâm hồn đẹp. Tôi thường nói với mọi người rằng, tôi rất thích những người có bề ngoài xinh đẹp. Bởi cái đập vào mắt người ta đầu tiên chính là hình thức bên ngoài chứ không phải tâm hồn. Vậy tại sao phải nhọc công tìm hiểu tính tình họ như thế nào thay vì cứ thưởng thức vẻ đẹp ấy đi.

Nhưng chất keo gắn kết giữa người với người chính là tâm hồn. Hương thơm dẫn ong bướm tìm đến hoa nhưng mật ngọt mới là thứ níu chân chúng lại.

Vẻ đẹp của Joce thể hiện qua cái cách cô yêu cơ thể mình dù nó không đẹp. Qua trang blog cô viết giết thời gian nhưng vô tình lại đem đến niềm vui cho hàng nghìn phụ nữ vùng Arras buồn tẻ. Qua những câu chuyện cô kể cho người bố bị bệnh Alzheimer có chu kỳ trí nhớ chỉ 6 phút. Qua cái cách cô tự cảm thấy hài lòng với cuộc sống chỉ đủ ăn của mình.

Jocelyne là một phụ nữ xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc. Tôi nghĩ vậy, và thật mừng là tác giả Chỉ Là Mơ Ước Thôi cũng nghĩ vậy. Và cô đã tìm được hạnh phúc mới tại thành phố biển, tìm được giá trị cuộc sống thật sự mà không cần tới số tiền kia. Sau một thời gian dằn vặt, người chồng đã trả lại số tiền cho Joce nhưng đã không còn quan trọng nữa khi cô đang rất hạnh phúc, vui vẻ. 

Vô tình biết đến cuốn sách Chỉ Là Mơ Ước Thôi và câu chuyện này, bỗng cho tôi hiểu cái chúng ta thực sự theo đuổi không phải là tiền bạc mà là sự thoải mái khi có tiền. Vốn dĩ có rất nhiều điều có thể mang tới hạnh phúc và sự thoải mái, nên không nhất thiết phải phụ thuộc vào tiền bạc. Sau tất cả, nên để tiền bạc phục vụ cho chúng ta thay vì làm nô lệ của đồng tiền.

Chỉ Là Mơ Ước Thôi Một cái kết ngoài dự đoán nhưng đủ thỏa mãn những trái tim pha lê, cái kết mang đậm tính nhân văn sâu sắc, một cuốn sách đáng đọc!

Leave a Reply

error: Content is protected !!