Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành – Lư Tư Hạo

Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành – Lư Tư Hạo

Đây là một trong những cuốn sách viết về tuổi trẻ mà bất kỳ ai cũng nên đọc thử một lần trong đời. Có lẽ, nếu chỉ nghe tên sách, bạn sẽ nghĩ đây là những dòng ủi an cho tổn thương của bạn. Nhưng thực ra, nó không hẳn hoàn toàn là như vậy. Cuốn sách Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành là những điều giản dị về thanh xuân. Đó là những tình cảm đã trải qua, những người ta đã gặp, những cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Đó là những ước mơ, hoài bão của người trẻ. Hay là khi ta đối diện với cô đơn với cuộc sống xô bồ, hối hả bên ngoài.

[su_button url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/4348611940829411658?url=https%3A%2F%2Ftiki.vn%2Fdoi-di-vet-thuong-nao-roi-cung-lanh-p1831789.html” target=”blank” style=”flat” background=”#ef2d30″ size=”6″ rel=”nofollow”]MUA SÁCH TRÊN TIKI[/su_button]

Về tác giả Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành – Lư Tư Hạo, anh là một cây bút trẻ đầy tiềm năng của Trung Quốc. Anh từng đi du học ở Singapo và trải nghiệm cuộc sống ở nước ngoài. Chính vì thế, những chia sẻ của anh đặc biệt sâu sắc. Anh giới thiệu rằng mình là: “ …một con cú đêm, một trái tim vọng tưởng dùng những con chữ ít ỏi thắp sáng cả vũ trụ cô đơn.”

Ước mơ của chúng ta

Về ước mơ trong mỗi người trẻ. Chắc chắn rằng chúng ta, ai cũng đã từng có trong mình những giấc mơ thật đẹp. Ước mơ được gieo mầm và sống trong trái tim của mỗi người. Theo thời gian, nó lớn dần lên và đôi khi trở thành động lực, sức mạnh của con người. Nhưng cũng có khi, bởi những giá trị vật chất và áp lực cuộc sống, nó vô tình bị lờ đi.

 ” Chỉ khi vấp ngã, ta mới hiểu ra rằng bản thân thật sự muốn kiên trì vì điều gì ”

Cố gắng không có nghĩa là thành công cũng như thành công không phải là đích đến cuối cùng. Vì vậy, dù là thất bại, ta cũng đừng bao giờ từ bỏ hy vọng và đam mê. Để có những phút giây huy hoàng rực rỡ, bước lên đỉnh vinh quang không bao giờ là hành trình dễ dàng. Đó nhiều khi là những đêm thức đến sáng không ngủ, những phút tưởng như chỉ biết gục xuống mà khóc. Những phút giây nản lòng không tìm được một điểm tựa,… Tất cả hãy coi như những trái đắng tạm thời để nhận được quả ngọt to lớn sau đó. Dù đêm đen có lạnh lẽo, tối tăm đến đâu hãy cứ yên tâm vì ngày mai, trời sẽ lại sáng.

Đối diện thế nào với nỗi cô đơn?

Trong cuốn sách Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành, tác giả còn giành một phần khá dài viết về nỗi cô đơn. Nỗi cô đơn là một điều không thể không xuất hiện trong trạng thái tâm lý của con người. Dù là trẻ thơ hay là người đã trưởng thành đều bắt gặp nỗi cô đơn. Về mặt lợi ích, có lẽ, nó sẽ là một thứ xúc tác cho tình cảm nồng nàn, đằm thắm hơn. Khi cô đơn, ta càng biết trân trọng hơn những phút giây quây quần ấm áp bên gia đình. Những kỷ niệm êm đềm bên bạn bè, người thân. Hay biết trân quý người ta yêu thương, đã vì ta mà dốc lòng hy sinh,..

Nhưng mặt trái của nó là có thể khiến con người rơi vào u uất, câm lặng, thậm chí dẫn tới trầm cảm. Với Lư Tư Hạo, một du học sinh, anh rất thấu hiểu cảm giác bị cô đơn bủa vây. Đó là những ngày mới xa quê hương, xa gia đình, để học tập nơi đất khách quê người. Cô đơn mãi rồi ta cũng học được cách quen dần với điều đó. Ai rồi cũng có ngày phải rời xa chốn thân quen, đi trên con đường của chính mình, viết tiếp câu chuyện cuộc đời mình. Tuổi xuân, ai cũng có một ngã rẽ như vậy.

Luôn có một mùa hạ như thế, sáng rực trong hồi ức đến mức bạn không muốn nhớ lại, thế nhưng bạn càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ.

Trưởng thành – món quà của thanh xuân

Có thanh xuân hẳn sẽ có trưởng thành. Cũng chính vì trưởng thành mà thanh xuân với những khó khăn, vấp ngã mới có ý nghĩa. Mỗi một lần gặp gỡ là một duyên phận.

Ai đó đã từng nói, người bên bạn năm mười bày tuổi không phải là người đi cùng bạn đến cuối cuộc đời. Thực ra, câu nói này cũng không hoàn toàn chính xác. Rất nhiều cặp đôi, họ đã cùng nắm tay nhau khẳng định điều ngược lại. Dù sao ta cũng đã dốc hết tình cảm cho người ta yêu thương. Nên dầu sau này có ra sao, ta cũng vẫn không hề hối hận.

Những hồi có liên quan ấy, ta gọi tắt là “ngày xưa”. Sẽ có một ngày, bạn phát hiện ra những điều khiến bạn đau đến tâm can đã không thể tổn thương bạn được nữa. Dù bạn đã trải qua thanh xuân như thế nào, là hoang phí hay trân trọng. Khi bạn nhìn lại, bạn đều cảm thấy mình làm không đủ tốt.

Thích ai thì hãy theo đuổi, bởi có thể trong cuộc đời này. Bạn sẽ chỉ có duy nhất một cơ hội để nắm tay người đó.

Kết

Đợi đi… vết thương nào rồi cũng lành, liệu thời gian có thể có phép màu như thế được không? Có lẽ, chỉ có bản thân mình mới có thể chữa lành vết thương cho chính mình. Có những việc khi còn trẻ, dù cố gắng thế nào cũng không thể hiểu được. Nhưng đến khi hiểu ra rồi, tuổi trẻ cũng đã ở lại phía sau…

Cô đơn là một liều thuốc có thể là thuốc bổ cũng có thể là thuốc độc. Điều quan trọng là ta biết cách sử dụng nó. Làm sao để thoát khỏi nó để nắm giữ tương lai và theo đuổi ước mộng của mình.Nếu có mơ ước hãy nỗ lực thực hiện. Bởi rằng trong cuộc đời này, hiện tại không dũng cảm cố gắng, có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội.

Leave a Reply

error: Content is protected !!