Đứng Dậy Và Bước Đi – Học Cách Để “Buông Bỏ” Những Gánh Nặng, Bất Hạnh

Đứng Dậy Và Bước Đi – Học Cách Để “Buông Bỏ” Những Gánh Nặng, Bất Hạnh

Té rồi, đứng dậy, bước đi

Gian nan khổ ải sá gì thân ta

Vui buồn hết thảy cũng qua

Trần gian cõi mộng chỉ là chút thôi (trích)

Có những hình bóng thật và ảo trong cuộc sống, cõi đời này thỉnh thoảng lúc ngã lòng, bế tắc, lạnh lẽo, cô đơn, lạ thay mỗi khi nhớ đến gương mặt ấy, gương mặt chẳng bao giờ tắt nụ cười, gương mặt chỉ làm bạn với ánh mặt trời tôi lại cảm thấy ấm áp một chút. Với tôi một trong những gương mặt ấy là Hướng Dương. Tôi yêu và biết cô thông qua những trang sách Đứng Dậy Và Bước Đi.

[button-red url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/5195934950528504980/4839282299983657250?url=https%3A%2F%2Fwww.fahasa.com%2Fdung-day-va-buoc-di-tai-ban-2017.html” target=”_blank” position=”center”]MUA SÁCH TRÊN FAHASA [/button-red]

Đứng Dậy Và Bước Đi đã khắc họa thành công cuộc đời, số phận bi đát của Nguyễn Hướng Dương, không những vậy cuốn sách còn lột tả xuất sắc nỗi đau của người khuyết tật đang phải gánh chịu.

Bản thân người trong cuộc, cô là nhân chứng sống cho cuộc đấu tranh bất diệt này. Cô đã phải trải qua sự thống khổ, nỗi đau thấu tận tâm can và tuyệt vọng để rồi tự đứng dậy trong lúc đấu tranh sinh tồn với ý thức. Với cô việc vấp ngã trong cuộc sống là điều tốt. Nhưng vấp ngã rồi đứng dậy và bước đi lại là điều tốt hơn.

Năm cô tròn 25 tuổi, cái tuổi đang là mùa xuân của đời thiếu nữ, cô gặp tai nạn giao thông khủng khiếp làm đứt lìa và mất hẳn hai chân. Xung quanh tràn ngập màu trắng. Nổi bật trên nền trắng ấy màu đỏ của máu quanh hai khúc chân gắn dày nẹp inox và ốc vít được kẻ lên cao.

Cô nằm trên bàn mổ suốt cả ngày, cách li bởi người thân, chỉ có bác sĩ điều dưỡng là người cùng cô chứng kiến thời khắc khủng khiếp này. Người ta đem theo hai khúc chân đã đứt lìa bê bết máu nối lại suốt tám tiếng đồng hồ. Khoảng thời gian ấy là sự đầy ải khủng khiếp của cuộc đời cô. Ở chỗ nối máu liên tục chảy ra thấm ướt cả mấy tấm drap trải gường làm y tá phải thay liên tục. Hai khúc chân đã bị giập nát nên phải cắt bớt một đoạn. Vết thương hở với khung kẹp inox bắt vít vào xương thịt làm cô đau đớn triền miên.

Những lần trên bàn mổ tựa như cú sốc khủng khiếp đối với cô. Trong đầu chữ “ chết” cứ chế ngự tâm trí cô “thà chết còn khỏe hơn là sống mà mất đi đôi chân, chỉ có chết mới thoát khỏi cái đau cái khổ của cuộc đời”. Khóc lóc, than thở, tuyệt vọng cũng chẳng thể nào làm giảm bớt đi nỗi đâu đang hằng ngày hành hạ thể xác cô.

Có thể mỗi chúng ta đều luôn ước mơ và hoài bão vào sự đổi thay tươi đẹp của ngày mai, ngày mai tươi đẹp ấy cũng có thể chẳng bao giờ đến với ta. Điều đó chỉ có thể đến khi chúng ta sống hết mình với hiện tại, dám đương đầu với những thử thách mà cuộc sống ban tặng, chỉ có nỗ lực với hiện tại mới là sống cho ngày mai tươi sáng.

“Cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là bạn để tâm hồn tàn lụi ngay khi còn sống”(trích).

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn để rồi cô gặp các em bé bị mù, những người cô xem là ân nhân cứu mạng của mình đã giúp cô thấm thía hơn những điều như rất giản đơn nhưng khi đem ứng dụng vài cuộc sống thì lại hiệu nghiệm vô cùng đó là việc “Đã không tránh được thì nhận đi”.

Cuộc sống vốn dĩ chẳng làm khó được ta, chẳng có con đường nào là không thể đi, và cũng chẳng ai ngăn cản được bước đi của ta, chỉ do ta có quyết tâm hay không mà thôi. Chông gai, trở ngại, sầu hận, bi thương, vấp ngã, tất thảy đều chỉ là những mảnh ghép của cuộc đời, nhờ có chúng mà đời thêm màu sắc, nhờ có chúng mà ta thêm trưởng thành, và nhờ đó chúng ta mới trở thành phiên bản hoàn thiện của chính mình trong tương lai.

Vậy nên, hãy chấp nhận hiện tại, hãy nhớ từng phút, từng dây mà cuộc sống ban tặng rất quý giá, sống và được sống bạn đã là người hạnh phúc hơn bao người. Vì vậy hãy sống theo cách ta cho là đẹp nhất. Mọi bước đi đều quan trọng, mọi sự lựa chọn đề có giá trị, bạn có tương lai, bạn có hạnh phúc hay không phụ thuộc vào chính bản thân bạn.

“Hãy nhớ rằng nỗi sợ thất bại còn tồi tệ hơn cả chính sự đau khổ, không một một trái tim nào từng phải chịu đựng khổ đau trong khi đi tìm kiếm hạnh phúc, vì mỗi giây của cuộc tìm kiếm là mỗi giây gặp gỡ với Thượng Đế và với sự vĩnh hằng” (trích).

Một cô gái chỉ mới 25 tuổi cuộc đời, là lứa tuổi đẹp nhất đời con gái, thế nhưng bây giờ người con gái ấy lại chẳng bao giờ nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của mình và cũng chẳng thể bước đi như bao người. Vẫn còn đó, một Hướng Dương vẫn sống, một Hướng Dương vẫn hòa với ánh mặt trời để tận hưởng cuộc sống này, hãy tiến về phía trước thời gian là điều minh chứng cho sự hạnh phúc của các bạn.

“Bạn không sống trong quá khứ lẫn tương lai. Bạn nên chỉ quan tâm đến hiện tại. Nếu bạn có thể luôn tập trung vào hiện tại, bạn sẽ là một người hạnh phúc. Cuộc sống sẽ là một bữa tiệc, một lễ hội lớn dành cho bạn, bởi vì cuộc sống chính là khoảnh khắc hiện tại mà chúng ta đang sống” (trích)

Nếu đem thử lửa và cân đong đo đếm như người ta tính tuổi của vàng thì những đau đớn mà cô phải trải qua tựa như viên kim cương sáng lấp lánh. Viên kim cương sáng ấy còn tạo nên những điều làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Đúng như cái tên của cô “Hướng Dương”, đã chắp cánh cho hàng nghìn người bất hạnh ở Việt Nam nói riêng và quốc tế nói chung, là người sáng lập ra quỹ từ thiện sách và thư viện sách nói dành cho người mù vào năm 1998. Tính đến năm 2014 đã có 1.000 tự đề sách nói phục vụ miễn phí trên 270.000 băng casette và đĩa CD-MP3 sách nói với nội dung đa dạng phong phú. Thật lạ lùng, có những con người dù phải gánh lấy sự bất hạnh nhưng họ lại có khả năng đem lại niềm vui cho người khác.

18 năm tự chữa lành vết thương từ nghiệt ngã của số phận, cái tên “Hướng Dương” trở thành biểu tượng của nghị lực sống, là người thực hiện sứ mệnh cao cả vì hạnh phúc của người mù, với vai trò là Giám đốc Thư Viện Sách Nói Dành Cho Người Mù. Bây giờ một lần nữa, cái tên ấy lại khiến bao trái tim rung lên đầy cảm xúc với tập truyện Đứng Dậy Và Bước Đi do nhà xuất bản Hồng Đức ấn hành.

Tập sách Đứng Dậy Và Bước Đi của Nguyễn Hướng Dương phản ánh sự tàn khốc của tai nạn mà con người phải trải qua. Nhưng từ đó ta học được cách “buông bỏ”, tôi chắc khi bạn đọc cuốn sách này bạn cũng nghĩ như tôi. Buông bỏ đi những sự cố quá khứ, những gánh nặng, những bất hạnh đã xảy ra dù ta không chờ đợi. Hãy buông bỏ và chấp nhận nó, đối diện với hiện tại như một lẽ mà cuộc sống có.

Leave a Reply

error: Content is protected !!