Hai số phận – Một vòng tròn định mệnh

Hai số phận – Một vòng tròn định mệnh

Bạn đã bao giờ gặp một mối tương duyên kì lạ như thế? Hai con người, hai số phận ngoại trừ việc có cùng ngày sinh, có khát vọng vươn lên đạt được thành công trong cuộc sống thì chẳng có mối liên quan nào, một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, người kia sinh ra đã mồ côi, phải sống chật vật. Chạm mặt nhau tưởng như tình cờ, vậy mà nảy sinh những mối thù to lớn, hai bên tranh đấu nhau đến cùng cực, đến khi nhắm mắt.

 

 

Tôi đã từng đọc vài cuốn sách, vài bộ phim có nói về lòng hận thù nhưng “Hai số phận” của Jeffrey Archer khiến tôi có cảm xúc nhiều nhất. Hai người đàn ông, tuy William sinh ra đã được chọn là người thừa kế của một ngân hàng lớn, còn Abel sinh ra đã không biết mình là ai, phải vật lộn để tìm chỗ đứng trong giới khách sạn nhưng dù giàu hay nghèo họ luôn luôn tự nỗ lực vươn lên, tự xây dựng giá trị riêng cho mình. Cuộc tranh đua giữa hai người chính thức mở màn từ điểm này.

 

Đọc đến các chương cuối, tôi lại nhận ra thêm sự khác biệt giữa hai người. Đều đứng trên đỉnh vinh quang nhưng hạnh phúc mà hai người có được là khác nhau. Abel sau khi đã sinh được một cô con gái độc nhất thì ly dị vợ và vì lòng thù hận với gia đình Kane nên anh đã bỏ mất Florentyna bé nhỏ của mình. Cô ra đi và để lại cho cha mình bức thư, đoạn cuối có viết một câu Ba Lan cổ mà cha đã từng dạy cô: “Đừng bao giờ tìm gió trên cánh đồng”. Anh là ông chủ của 70 khách sạn nhưng lại trở nên cô đơn hơn bao giờ hết. Đến đây, tôi lại suy nghĩ những người giàu có liệu có thực sự hạnh phúc? Như câu nói chủ tịch hãng cà phê Trung Nguyên, hàng đầu Việt Nam – Đặng Lê Nguyên Vũ:“Tiền nhiều để làm gì?”.

 

Nhưng không hẳn, khi tôi nhìn vào một bên khác, William Kane lại có một gia đình thực sự hạnh phúc. Trong suốt cuộc hôn nhân của đời anh và Kate, hai người hiếm thấy một cuộc cãi vã nào. Suy sụp vì cái chết của người bạn thân duy nhất Matthew, anh biết vợ mình đã lo lắng cho mình như thế nào, anh nằm trên giường ngắm nhìn người vợ ngồi cạnh lặng lẽ nói: “Anh chỉ đang ngắm nhìn tài sản lớn nhất của đời mình để không bao giờ xem thường tài sản ấy”. Tôi tuy là một đứa con gái nhưng cũng có nhiều tham vọng, khát vọng làm lớn và thường rất coi nhẹ chuyện xây dựng một tổ ấm cho gia đình, những lúc ấy cha tôi thường khuyên: tôi có thể đạt được ước mơ của mình nhưng hãy thành công như cách của Kane. Đúng vậy, thành công không chỉ được đong đếm bằng số tài sản mà bản thân đang có, mà bên cạnh đó tôi còn có tìm thấy được hạnh phúc thật sự của mình không, tôi có phải sống cô đơn đến già chỉ để nhìn đống tài sản của mình không!?

 

Hận thù là một cái bẫy

 

Yêu thương và thù hận luôn là hai mặt của một vấn đề. Nhưng nếu cứ giữ trong mình thù hận mãi liệu có nên không? Abel và Kane đi một vòng tròn định mệnh, ai cũng muốn người kia phải phá sản, phải chết, ai cũng nuôi trong mình một sự hận thù to lớn, thậm chí cắt đứt luôn mối quan hệ với những đứa con của mình.

 

Họ đã đi một quãng đường khá dài, rồi nhận ra họ nợ nhau một ơn cứu mạng. Khi Abel phải xoay sở một số tiền lớn để vực dậy lại khách sạn đang bênh bờ vực phá sản của mình, ai đã bỏ một số tiền trong tài sản cá nhân của mình để giúp anh khôi phục lại nó. Abel cũng đâu có ngờ anh chàng đại tá mà anh đã cứu trong chiến tranh khi mà mọi người đều không chú ý đến lại chính là William. Nút thắt của tác phẩm là ở chỗ đấy, Jeffrey Archer đã để sự hiểu lầm giữa hai người họ lên đến cùng cực.

Theo tôi, hận thù chỉ làm cho con người trở nên mù quáng, luôn dày vò, luôn nghi kị, tính toán. Thời học cấp 2, không nhớ chính xác vì lí do gì tôi có nảy sinh lòng căm ghét một đứa bạn trong lớp. Tôi ghét đến nỗi nó chỉ cần để cặp lên ghế là tôi hất xuống, chỉ cần nó đứng gần đứa bạn tôi chơi thân là tôi sẵn sàng làm như vô tình quăng một cuốn vở vào mặt nó. Mẹ nó phải lên tận nhà gặp tôi, không phải để chửi bới, trách móc mà mong giải thích mọi chuyện để tôi hiểu. T  ôi mới nhận ra mình chỉ đang hiểu lầm một việc ngốc nghếch, tôi làm tổn thương cô bạn của mình. Đôi khi, những lời hứa sẽ phải trả thù sẽ làm ta nguôi ngoai nỗi đau khổ, nỗi thất vọng khi bị xúc phạm, bị hãm hại. Có lẽ cả Abel hay Kane vào lúc ấy cũng như tôi vì hận thù mà trở nên bất hạnh.  

Một cuốn sách đáng đọc, đáng để tôi suy nghĩ hơn về con người mình. Một cuốn sách về tình yêu và hận thù có giá trị vượt thời gian. Tôi tin rằng trên thế gian này không có gì không thể không xoa dịu được. Mọi hận thù có thể được xóa bỏ, tôi tin vào điều đó, khi mà lòng khoan dung, sự nhân hậu là sức mạnh duy nhất, là thứ ánh sáng có thể làm tan biến mọi bóng tối, ưu phiền. Tôi từng phạm sai lầm, chúng ta đều phạm sai lầm, có thể phạm nhiều là đằng khác, vậy sao chúng ta không thể tha thứ cho người khác?

Leave a Reply

error: Content is protected !!