Mắt biếc – Khúc ca của những kẻ si tình

Mắt biếc – Khúc ca của những kẻ si tình

Mắt biếc năm xưa nay đâu

Cảnh sao còn đây

Tóc mây nào bay

Trước khi biết tới “ Mắt biếc” của Nguyễn Nhật Ánh, tôi đã bị thu hút bởi những ca từ và giai điệu du dương trong “Mắt biếc’’ của Ngô Thụy Miên. Tôi thấy lòng mình tự nhiên sao mà da diết một nỗi buồn đến thế. Sau này, cầm trên tay “ Mắt biếc’’ của Nguyễn Nhật Ánh, nỗi buồn ấy đã trở lại và thấm thía hơn bao giờ hết.

Mắt biếc - Khúc ca của những kẻ si tình

[su_button url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/4348611940829411658?url=https%3A%2F%2Ftiki.vn%2Fmat-biec-tai-ban-2018-p7227055.html” target=”blank” style=”flat” background=”#ef2d30″ size=”6″ rel=”nofollow”]MUA SÁCH TRÊN TIKI[/su_button]

“Mắt biếc’’ là câu chuyện về mối tình đơn phương dai dẳng giữa Ngạn và Hà Lan. Hai người bắt đầu bằng tình bạn ngây thơ trong sáng rồi dần dần tình cảm ấy lớn lên thành tình yêu nhưng tiếc là tình cảm ấy chỉ lớn lên trong Ngạn còn với Hà Lan, em đã sớm bỏ lại sau lưng làng Đo Đo- nơi cất giữ tuổi thơ của hai đứa, bỏ lại sau lưng những mùa hè râm ran tiếng ve, rực rỡ phượng thắm, bỏ lại Ngạn một mình cùng mối tình riêng, cùng những câu hát vu vơ không người nhắn gửi:

          Lặng lẽ chiều nay

          Lặng lẽ mùa hè

          Sân trường vắng

          Và lòng tôi cũng vắng

          Muốn tặng em

          Một chùm phượng thăm

          Tôi nhờ mùa hè

          Bẻ hộ tôi..

Mắt biếc - Khúc ca của những kẻ si tình

Ngạn mộc mạc, giản di, một lòng đi về với đất, với người, với ngôi làng Đo Đo yêu dấu. Nơi ấy có Hà Lan của ngày xưa-cô bé với Đôi mắt có hàng mi dài, lúc nào cũng mở to, hồn nhiên và ngơ ngác, đôi mắt ấy đã không ít lần khiến Ngạn phải xiêu lòng mà chiều theo những mong muốn của Hà Lan.

Tôi sợ nhìn thấy Hà Lan khóc. Đứng trước nỗi buồn của một người con gái, tôi luôn xốn xang và cảm thấy mình có lỗi trong chuyện đó, mặc dù nhiều khi nguyên do của nỗi buồn chẳng dính dáng gì đến tôi.’’

Từ việc liều mình lẻn vào vườn nhà ông Cửu Hoành để nhặt về những trái thi thơm nức cho Hà Lan đến việc trở thành người anh hùng đòi lại công bằng cho Hà Lan khi nó bị thằng Hòa cùng lớp bắt nạt. Từ nhỏ, Ngạn đã vì Hà Lan mà hy sinh nhiều thứ. Đó là sự hy sinh xuất phát từ những yêu mến trong trẻo và ấm áp của một cậu bé con dành cho người bạn gái đầu đời’’ của mình.

Và dĩ nhiên, khi ấy bên Ngạn lúc nào cũng có Hà Lan đồng hành như một trợ thủ đắc lực luôn ân cần xức thuốc cho Ngạn sau mỗi trận đánh nhau. Những năm tháng ấy, Ngạn đã sống trong sự êm ái và dịu dàng của đôi bàn tay Hà Lan, của đôi mắt biếc mênh mang và sau này khi lớn lên rồi thì sự dịu dàng ấy chẳng còn được nguyên vẹn như thời ấu thơ.

Mắt biếc - Khúc ca của những kẻ si tình

“ Đôi mắt của Hà Lan gợi tôi nghĩ đến bầu trời và dòng sông, đến những giấc mơ dịu dàng của tình yêu và khi đó tôi không còn đủ can đảm để nhìn lâu vào đôi mắt nó như ngày xưa thơ dại”

Lớn lên, sự hy sinh đầy bản năng của một đứa bé ngây ngô hóa thành một tình yêu thầm kín và dai dẳng mà Ngạn đã ôm ấp suốt những năm tháng tuổi trẻ và có lẽ sẽ là cả một đời. Larmartine đã từng nói Yêu vì mong được yêu là con người, yêu chỉ để yêu là thiên thần”.

Ngạn chính là một thiên thần như thế, Ngạn cho đi mà không cần đáp lại. Tình yêu Ngạn dành cho Hà Lan thật quá đỗi dịu dàng và cao thượng. Hà Lan chỉ tìm đến Ngạn những lúc em có chuyện buồn. Nhìn thấy những giọt nước mắt của Hà Lan lòng Ngạn như muốn khóc còn tôi thấy Ngạn khóc mà trái tim như muốn vỡ tan. Ngạn như chết chìm trong mối tình đơn phương vô vọng với Hà Lan còn người đọc như chết chìm trong nỗi đau khổ của Ngạn.

Từng câu từng chữ trong trang văn bay bổng và nhẹ nhàng như lời của một bài thơ, Nguyễn Nhật Ánh như trao ngòi bút cho Ngạn, để anh tự viết nên tiếng lòng của mình. Tiếng lòng của một kẻ yêu mà chẳng được yêu, đau hoài một nỗi đau thầm lặng.

Những suy nghĩ giằng xé nội tâm đầy tính con người trong Ngạn khi nghe tin Dũng bỏ Hà Lan theo người khác: vui mừng khấp khởi vì như vậy Ngạn sẽ có cơ hội thực hiện giấc mơ tình cảm của mình, khoái cảm của sự ích kỷ và hèn mọn khi chứng kiến Hà Lan đang đau một nỗi đau giống anh ngày trước nhưng ngay sau Ngạn lại trở về với Ngạn yếu đuối và mềm lòng Tôi không thể dửng dưng trước nỗi buồn của Hà Lan. Tôi yêu nó, tôi không can tâm nhìn nó khổ sở…..Tội nghiệp Hà Lan. Tôi yêu em. Tôi yêu em vô vàn.’’

Những lần Dũng đến rồi đi trong đời Hà Lan luôn khiến Ngạn cứ phải tự dày vò trong suy nghĩ: “Rốt cuộc bản chất của tình yêu là gì. Vị tha hay ích kỷ?’’.  Có lẽ không riêng gì Ngạn mà tất cả chúng ta luôn đau đáu tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy mà nào có dễ dàng bởi tình yêu luôn chứa đựng trong nó những bí ẩn để con người ta ngàn đời tìm kiếm.

Ước gì Hà Lan đừng lớn nhỉ? Ước gì Hà Lan cứ mãi là cô bé bướng bỉnh của ngày xưa, cứ mãi bên Ngạn ở làng Đo Đo thì tốt biết mấy. Nhưng cái vòng xoáy nghiệt ngã của sự trưởng thành đã cướp mất của Ngạn Mắt Biếc của ngày xưa. Vô tình hay cố ý, Hà Lan đã cứa vào tim Ngạn những vết xước mãi chẳng thể lành.

Mắt biếc - Khúc ca của những kẻ si tình

Đôi mắt biếc ngày nào, khi dõi theo những cánh chuồn chuồn đang ngẩn ngơ bay trên hàng giậu đổ, em có chạnh lòng tiếc nuối tuổi thơ qua?”

Nếu Hà Lan đồng ý đến với Ngạn có lẽ cuộc đời em sẽ không khổ nhiều đến thế. Em sẽ được yêu thương và bao bọc bởi một người thật lòng còn Ngạn sẽ được thỏa mãn một nỗi mơ. Nhưng tình cảm là chuyện của con tim mà con tim thì không chấp nhận những lí lẽ của hai chữ “Nếu như”.

Đời không phải lúc nào cũng giống như những câu chuyện cổ tích trong lời kể của bà nội Ngạn. Hà Lan không yêu Ngạn. Em “lỡ’’ yêu cái lộng lẫy nơi thành thị xa hoa, yêu sự phong lưu của Dũng, yêu sự phũ phàng mà Dũng đã vô tình ném vào cuộc đời em để rồi cuối cùng em chênh vênh lạc lõng. Em lỡ dở một đời. Chút duyên lỡ em không can tâm dành cho Ngạn bởi đối với em tình Ngạn quá vẹn toàn.

Ngạn và Hà Lan vốn đi trên những con đường khác nhau. Hà Lan thích ra đi còn Ngạn thích quay về nhưng dường như số phận nghiệt ngã đã tạo ra một sợi dây vô hình buộc chặt lòng Ngạn với Hà Lan, với đôi mắt biếc chan chứa nỗi niềm. Những lần Ngạn muốn quên thì Hà Lan lại đến. Hà Lan không chịu buông tha cho Ngạn, em cứ gieo vào lòng Ngạn những nỗi hoài vọng khôn nguôi về một thuở thiếu thời.

Hà Lan dẫu xa lắc, trong giấc mơ tôi nó giả bộ gần kề. Nó biết hồn tôi đêm đêm không khép cửa, nó nương theo gió lùa, theo ánh trăng xanh, về đứng bên đời tôi thấp thoáng…”

Nhưng trong những ngày tháng đau khổ và tuyệt vọng nhất của Ngạn trước sự thờ ơ và lãnh đạm của Hà Lan, Trà Long đã đến với anh như một niềm an ủi. Trà Long càng lớn càng giống Hà Lan và chính điều đó đã khiến cho Ngạn một lần nữa rung động.

Trà Long là hóa thân của Hà Lan nhưng nó yêu làng Đo Đo hơn mẹ nó nhiều, nó làm sống dậy trong Ngạn một vùng trời ký ức tuổi thơ, những buổi chiều thơ thẩn trong rừng sim. Những mong ước của Ngạn trước đây bị Hà Lan khước, Trà Long đã bù đắp một cách trọn vẹn. Nó lấp đầy những khoảng trống mà Hà Lan đã để lại trong tim Ngạn suốt mấy năm qua.

Tưởng rằng, từ đây, câu chuyện sẽ có một kết thúc viên mãn. Trà Long sẽ thay Hà Lan làm nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích đời Ngạn. Nhưng không. Tình Ngạn xưa kia tưởng đã tăt nhưng hóa ra nó vẫn cháy trong lòng. Mối tình của Ngạn với Trà Long thực chất chỉ là sự nối dài mối tình Ngạn với Hà Lan qua một hình bóng khác. Ngạn không yêu Trà Long, Ngạn chỉ yêu những nét giống Hà Lan ở Trà Long mà thôi. Đến cuối cùng, lòng Ngạn vẫn như trước, vẫn chẳng thể đổi dời. Tôi thương Ngạn, thương cho tấm chân tình của anh dành cho Hà Lan dẫu biết rằng sẽ chẳng nhận được gì.

Tôi tự hỏi liệu rằng ngoài đời có tồn tại một chàng trai si tình như Ngạn hay không? Liệu có ai dám bất chấp hy sinh tất cả về phần mình chỉ để yêu một người như thế hay không? Chúng ta thường nói nhiều về mục đích của tình yêu, về cái được mất của một mối tình, rằng tình yêu phải xuất phát từ hai phía mới là công bằng là hạnh phúc. Nhưng họ quên mất rằng đơn phương cũng là một thứ tình đặc biệt mà ở đó, hạnh phúc mang một định nghĩa rất khác.

“Niềm hạnh phúc sâu xa và trọn vẹn nhất mà chúng ta cảm nhận được trong tình yêu, không phải khi ta nhận ra rằng mình được yêu mà là khi ta nhận ra rằng mình yêu’’( Phạm Lữ Ân)

Bởi vì yêu chính là đã nhận.

Có phải thế không?

Bài Review được đóng góp bởi Cộng tác viên Nhi Phạm

One Response

  1. Liệu

Leave a Reply

error: Content is protected !!