Tôi nhớ lại mình ngày đang còn là một học sinh cấp hai. Năm 2011, trận sóng thần kinh hoàng xảy ra tại Nhật Bản. Hình ảnh nước Nhật hoang tàn, đổ nát được thu vào tầm mắt thông qua chiếc màn hình vô tuyến mà đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ. Năm ấy, tôi 13 tuổi, nước Nhật đã đến với tôi như thế.
Nhiều năm sau, tôi ấp ủ cho mình giấc mơ du học Nhật, đơn giản vì tôi thích ngôn ngữ của họ, những thanh âm dịu dàng, tôi yêu con người nơi đây với những phẩm chất thật đáng học hỏi. Rồi có một ngày đầy mây, trời không nắng, tôi đã khóc khi nghe tin đứa bạn thân của mình sắp lên đường đi học Nhật Bản. Cảm giác thực sự nghẹn ngào vì giấc mơ của tôi, khi ấy và cho đến bây giờ, vẫn chưa hiện thực được.
Một đêm thật lạ lùng của nhiều tháng trước đây, tôi tò mò lấy cuốn sách “Đến Nhật Bản học về cuộc đời” từ giá sách xuống. Tôi nghĩ vui rằng đọc xong cuốn này, biết đâu tôi lại có thêm động lực hơn để đi Nhật. Và hơn cả thế, một Nhật Bản đẹp lạ thường qua lăng kính của một người trẻ với tâm hồn rộng mở, đi thẳng vào trái tim tôi.
“Đến Nhật Bản học về cuộc đời” là một cuốn tản văn, tôi thích gọi nó là một cuốn nhật kí hơn. Bởi nó chứa đựng những dòng viết lưu lại những ngày tháng sống ở Nhật Bản của chính nữ tác giả. Có những ngày, tôi chỉ dám đọc nhâm nhi từng trang, từng trang. Bởi tôi sợ nếu đọc nhanh, tôi sẽ bỏ lỡ một điều gì đấy. Nó có thể là một cảnh sắc nước Nhật xa xôi. Có thể là một con người đẹp đẽ, một bài học mà chính tác giả đúc rút muốn gửi thông điệp đến độc giả. Được viết bởi những cảm nhận chủ quan, nên là một người đọc, và cũng là một con người có tự trọng, tôi hơn hết tôn trọng những điều tác giả chia sẻ. Không phán xét chê bai, học những điều hay ở đó, và tôi, đã nhận được rất nhiều.
Nước Nhật hiện lên trong cuốn sách này, tôi thực quả không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt. Bởi cứ mỗi ngày đi qua, tác giả lại cho tôi thấy thêm những nét đẹp mới, trong những khía cạnh mới. Có lẽ là “đẹp” thôi, đẹp từ cảnh sắc đến mây trời. Người Nhật yêu và sống hòa với thiên nhiên, trước cửa mỗi nhà đều trồng những hoa thật tươi thắm. Và ở Nhật, chẳng hề có bốn mùa hoa, hoa quanh năm suốt tháng, rực rỡ các cung đường. Ở Nhật, văn hóa được trân trọng và gìn giữ. Ngôn ngữ khó thứ hai thế giới với hán tự Kanji vẫn không hề thay đổi dù đã trải qua hàng trăm năm. Và Nhật Bản, đẹp nhất bởi chính con người, những con người đầy tự trọng, văn minh, nhiệt thành với công việc, với cuộc sống. Đó là những người qua đường, tận tình chỉ đường đi, thậm chí là dẫn lối bất chấp thời tiết cho cô gái không biết hướng nào về nhà trọ. Là những bảo vệ ga tàu, trả lại đồ cho cô gái dù đó chỉ là chiếc ví không ai thèm nhặt có đựng vài xu lẻ. Là những người trên phương tiện công cộng, không ai làm phiền đến ai, họ khoác lên mình vẻ cô đơn nhưng không phải. Chỉ là họ đang sống thật tự do trong những khoảng trời riêng của mình thôi. Và dù là ở đâu đi nữa, sẽ luôn có người tốt người xấu, nhưng ở đây, người tốt thật quá nhiều.
Nước Nhật ôm ấp, vỗ về cô gái trẻ, chính tại đất nước này, cô gái coi đây là nhà, sống thật sâu với nó. Có đêm đi làm thêm về muộn, hết chuyến tàu. Cô đi dọc theo đường ray, ngang qua nghĩa địa mà lòng không hề sợ hãi. Vì cô gái biết cô đang sống trong lòng nước Nhật, luôn cảm thấy được chở che, bảo vệ. Sống nơi đây, cô bắt đầu lại mọi thứ, học hỏi từ những điều dù là nhỏ nhặt nhất. Một tâm thế chủ động, một tư thế sẵn sàng, một con người tích cực và tràn đầy tình yêu cuộc sống. Một năm sống ở Nhật học về cuộc đời, hơn cả 22 năm trước cộng lại cô sống trên đời.
“Tôi muốn được theo đuổi đam mê một cách thỏa thích, được sống là chính mình một cách tự do. Không biết gì thì tìm hiểu. Muốn hiểu sâu thì học. Muốn giỏi thì rèn luyện. Không có tiền thì đi tìm việc. Làm từ việc nhỏ trước. Sai thì sửa. Hỏng thì thay. Nhầm hướng thì quay lại điểm xuất phát. Đời sẽ trở nên đơn giản nếu cái đầu không phức tạp hay lo hay sợ. Nghĩ thông thoáng chứ chẳng nên nghĩ chằng chịt.” (Trích từ tác phẩm).
Có lẽ chỉ vậy thôi, tôi xin dừng viết, nhắn nhủ lời cuối cùng, mỗi người chúng ta đều chi phối ảnh hưởng lẫn nhau, tiếp xúc với cái đẹp, cái tích cực thì bản thân cũng sẽ đẹp hơn, tích cực hơn một chút. Tôi có những lúc thấy bản thân mình thật xấu, đọc cuốn sách này lại thấy mình yêu thêm cuộc sống, phải sống đẹp hơn, tu dưỡng tâm hồn sáng trong và cứng cáp hơn nữa. Rồi một mai, có thể tôi cũng sẽ “Đến Nhật Bản học về cuộc đời”, vì giấc mơ chưa bao giờ tắt. Thân ái!