Mùi Hương – Trải Nghiệm Hardcore Đầu Đời Của Vịt Cạn

Mùi Hương – Trải Nghiệm Hardcore Đầu Đời Của Vịt Cạn

Nếu tới một ngày, các cậu cảm thấy hơi nhàm chán với những tựa sách nhẹ nhàng đáng yêu và đang kiếm tìm một trải nghiệm đọc sách hardcore hơn một chút. Thì cuốn Mùi hương của Patrick Suskind là một trong những lựa chọn đáng để cân nhắc. Ít ra, hồi tớ mười tám tuổi tớ đã nghĩ thế đấy.

Mùi Hương - Trải Nghiệm Hardcore Đầu Đời Của Vịt Cạn

Để ngắn gọn về cuốn sách này, thì tớ sẽ dành cho nó hai từ duy nhất là “kì dị”. Cuốn sách không quá dài và thông thường thì chỉ cần một buổi tối là tớ có thể nuốt trọng em nó luôn. Nhưng oái oăm một nỗi là cái kiểu sách này nó chẳng để tớ đọc lướt qua cho nổi. Trong suốt khoảng thời gian ở bên ẻm, tớ gần như đã tự biến mình thành con gà trụi lông với làn da cứ sởn lên từng hồi còn sau ót thì lạnh băng.

Không biết có phải do tớ có quá ít kinh nghiệm với những tác phẩm thuộc thể loại tâm lý kinh dị như thế này không,. Nhưng tớ đã thật sự sợ hãi những gì tớ đọc được. Cái gây ám ảnh ở đây không chỉ là câu chuyện kinh dị hay không khí mơ hồ cuốn sách mang tới, mà còn nằm ở nhân vật chính tâm thần của chúng ta – Jean-Baptiste Grenouille.

Mùi hương được kể từ góc nhìn của chính Jean-Baptiste, cho nên mọi suy nghĩ và hành động của gã, sự bắt đầu và kết thúc của gã đều được miêu tả quá rõ ràng. Thông qua đó, hình tượng của gã được khắc họa tốt đến mức ám ảnh. Jean-Baptiste ngay từ phút ban đầu đã tạo cho người đọc cảm giác rằng gã hoàn toàn không phải là con người (tớ nghĩ chính gã cũng đã tự nhận ra điều đó, khi hắn không ngửi thấy được mùi của chính hắn).

Không chỉ do hoàn cảnh đưa đẩy hay số phận kém may mắn, mà vốn dĩ ngay từ đầu gã đã là một thứ sản phẩm méo mó khoác lớp da người rồi. Cách gã suy nghĩ, nói năng, hành động, chẳng lúc nào cũng khác với người thường. Vì lẽ đó mà gã nhìn thế giới này bằng một lăng kính vặn vẹo, và cũng chưa bao giờ cho người ta thấy dẫu chỉ là một tí tẹo cái gọi là “nhân tính” bên trong mình. Trừ cái khao khát về “tình yêu” mà tớ phải gọi là bệnh hoạn kinh dị. Những tội ác kinh tởm mà gã làm đều là vì muốn tìm kiếm bằng được thứ “tình yêu” mà gã chưa từng được hưởng.

Nhưng nực cười thay, đến tận phút cuối cùng một con ác quỷ như gã cũng chẳng thể hiểu được thế nào tình yêu. Hắn có thể làm cả thế giới si mê trong thứ “tình yêu” giả dối đầy tội lỗi của mình, nhưng giả thì vẫn mãi mãi là giả. Cuối cùng, hắn cũng bị chính sự giả dối ấy cắn nuốt. Điều đáng sợ hơn cả là khi chúng ta đọc tới những dòng cuối cùng cũng là khi ta nhận ra rằng trong mỗi chúng ta, ai cũng có một phần của Jean-Baptiste Grenouille. Nghĩa là ai cũng sẽ có phần bản ngã tăm tối, hèn hạ, thú vật và đầy tội lỗi. Gã khiến ta thấy được những góc sâu kín nhất của thế giới nội tâm, nơi mà chính chúng ta đôi khi cố gắng để phủ nhận.

Bên cạnh sự miêu tả tâm lý nhân vật chi tiết đến thế, tác giả của Mùi hương có một lối hành văn cực kì tinh tế và tỉ mỉ. Mỗi hình ảnh trong tác phẩm đều được tác giả chau chuốt rất cẩn thận. Nhất là những chi tiết liên quan đến mùi hương hay công nghệ chế tác nước hoa. Đôi khi chúng thậm chí còn tỏ ra thơ mộng và bay bổng quá mức cần thiết, tương phản hẳn với cái nền kinh tởm của một tội ác man rợ.

Từng câu từng từ đều như đang ngập tràn mùi hương đến mức tớ có ảo giác rằng mình có thể ngửi được chúng chỉ thông qua những trang sách đọc và đây là điều tớ thích nhất ở tác phẩm này. Nhưng sự tỉ mỉ ấy lại đi kèm với những nét sắc lạnh, dứt khoát. Giống như việc tác giả đang từ chối phán xét nhân vật chính đang thực hiện, giống như ông đang viết về một đứa con mà mình không hề yêu thương. Sự dửng dưng ấy cũng đã góp phần khiến trải nghiệm đọc truyện của tớ thêm phần khích thích.

Mùi Hương - Trải Nghiệm Hardcore Đầu Đời Của Vịt Cạn

[su_button url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/4348611940829411658?url=https%3A%2F%2Ftiki.vn%2Fmui-huong-tai-ban-p396925.html” target=”blank” style=”flat” background=”#ef2d30″ size=”6″ rel=”nofollow”]MUA SÁCH TRÊN TIKI[/su_button]

Tớ đoán rằng tác phẩm Mùi hương này có thể gây ra nhiều bối rối nơi người đọc, khi ta không thể quyết định nên yêu hay ghét nó. Tớ cũng vậy, tớ không biết mình có thích tác phẩm này hay không, vì nó khác xa gu đọc sách thông thường của tớ, cũng có chứa nhiều thứ hơi vượt quá sức chịu đựng của tớ hồi đó một chút. Điều duy nhất tớ có thể khẳng định chỉ là quyển sách này rất hay mà thôi. Dẫu vẫn còn vài điểm chưa hoàn hảo, nhưng chỉ riêng văn phong của tác giả thôi cũng đã là điều vô cùng tuyệt vời rồi. Thật bất ngờ khi biết rằng đây là tác phẩm đầu tay của Patrick Suskind, tớ đang khá háo hức muốn đọc lại “Mùi hương” lần nữa rồi tìm đọc thêm những tác phẩm khác của ông ấy.

Đánh giá: 3.5 sao

Leave a Reply

error: Content is protected !!