Review Sách Rừng Nauy – Tác giả Haruki Murakami

Review Sách Rừng Nauy – Tác giả Haruki Murakami

Cho những ai đang đắm chìm trong hoài bão tuổi trẻ, Rừng Nauy là một tách trà đặc biệt dành cho những khi bạn muốn chút tĩnh yên để nhìn ngắm lại cuộc đời của mình.

Bạn có từng yêu ai chưa, có từng dốc hết tâm can để nhớ thương một người rồi bất chợt như thấy bóng dáng người đó trong những bản tình ca, trong những giai điệu du dương êm ái? Quá khứ hoài niệm, hiện tại đớn đau và tương lai là vùng trời trắng xóa, như một bản nhạc buồn ngân lên chiều cuối thu, như một cái chạm nhẹ vào những nơi sâu kín trong tâm hồn mỗi chúng ta, Rừng Nauy là một cuốn sách như thế đấy, từng trang từng trang là sự góp nhặt của những vụn vặt chông chênh, là sự chuyển động vô hình của bi thương, một cuốn tiểu thuyết nhẹ bẫng như ru mà có sức quyến rũ lạ lùng với những ai đã có ít nhất một lần đi qua thương tổn.

Tôi đọc nó khi bên tai ngân giai điệu của bài hát Norwegian word của nhóm nhạc nổi tiếng The Beathes, những thanh âm này đan quyện với những dòng chữ trong từng trang tiểu thuyết, hình như nó nấc lên nghẹn ngào với câu chuyện tình của anh chàng Toru Watanabe. Câu chuyện tình yêu với những góc khuất, những nếp gấp được xếp lại tưởng như mờ nhạt mà thực lại rõ ràng đến kỳ lạ, tình yêu ở đây trú ẩn nơi thân xác để hiển hiện cho thật tự nhiên những cảm xúc của yêu thương. Rừng Nauy không phải một cuốn “dâm thư”, nó có những nét vẽ trần trụi đến nghẹt thở làm cho người ta thấy cảm giác thật mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi đó là ngụ ý của Murakami, sự mệt mỏi đó chính là tấm gương để ta soi lại bản ngã của chính mình, và sự mệt mỏi đó khiến người ta muốn được khám phá, được tìm hiểu sâu hơn những nơi đã được niêm phong kín đáo trong lòng mỗi chúng ta.

Murakami kể chuyện bằng nỗi đau trầm uất đã ứa nghẹn bấy lâu của những con người trẻ, ngòi bút ông tỉ mỉ khắc họa lại những điều vụn vặn nhất rồi tích trong nó sức công phá tâm hồn người, trong dòng đời. Một trong những điều tôi ấn tượng với Murakami là ông đã gọi được tên những cảm xúc mơ hồ mà tôi từng nghĩ rẳng sẽ chẳng có vỏ bọc ngôn ngữ nào cho chúng cả. Tài năng của ông đã hiển hiện rõ trên từng trang giấy, cái biệt tài thổi hồn gán nghĩa cho những thứ nhỏ nhặt nhất từ mọi ngóc ngách khiến tất thảy mọi thứ đều trở nên tinh tế và huyền bí. Sự uyên bác đó của Murakami đã khiến cho Rừng Nauy thật sự có màu sắc, có âm thanh, có sự động đậy trên từng câu chữ. Mỗi nhân vật được khắc họa mang nhiều ý nghĩa hơn cả chính cốt truyện, họ đã sống ở đó, đã thở, đã yêu, đã hôn nhau ở đó. Sau mỗi lớp lang của nhân vật, rồi ta sẽ tìm ra cho bản thân mình một điều gì đó để ghi nhớ, để đồng cảm và để soi chiếu bản thân mình. Đến khi kết thúc thì dư âm mà nó để lại vẫn còn nồng nàn và ấm áp hơi người vẫn quẩn quanh đâu đây. “ Điều đáng ngại, và cũng là điều hấp dẫn nhất trong cuốn sách của Murakami là chúng luôn được nhiều hơn phần của mình. Chúng kháng cự lại những cố gắng định nghĩa, chúng nhân danh cho một cái gì đó không gọi được thành tên, chúng dường như có được một cuộc đời ở bên ngoài chúng.” (Julie Myerson, Daily Telegraph)

Đọc Rừng Nauy sẽ không mang lại cho bạn cảm giác hồi hộp hay gay cấn, sẽ không có những nút thắt được gỡ rối ngoạn mục, nó chỉ từ từ khiến bạn giật mình nhìn lại những khoảng tối bên trong sự ham muốn tính dục của con người , nó bắt ta đối diện với những sự thật tồi tệ rồi mạnh mẽ đứng dậy để vượt qua, tuy không là dễ dàng nhưng rồi ta sẽ nhận ra cái cao cả và đẹp đẽ của một tình yêu đích thực. Sự cao đẹp ấy không đứng sau những điều lãng mạn bay bổng, nó mặt đối mặt với sự trung thực và mạnh mẽ của tuổi trẻ của những khát khao được sống là chính mình, được tìm lại cái tôi thực sự đã nhạt nhòa theo năm tháng.

Có thể bạn sẽ cảm thấy thật khó thở, thật điên rồ, rồi rùng mình run rẩy vì những cái bỏ ngỏ cố ý bất ngờ trong những câu chữ đầy mê hoặc của Murakami vì tôi cũng đã từng như thế. Bản thân tôi khi gắn bó với cuốn tiểu thuyết này là một sự trải nghiệm đây nghi hoặc và bất ngờ song cũng để lại những dấu vết in sâu trong tâm hồn tôi, những dấu vết của nỗi đau, của tuyệt vọng, của đam mê tuổi trẻ.

Chẳng bao giờ mình có thể nói được những điều mình muốn nói. Như vậy cũng lâu lâu rồi. Mình cố nói một điều gì đó, nhưng nói ra từ nào là sai từ ấy – chúng đều không đúng hoặc ngược hẳn lại với những gì mình định nói.”…(Naoko)

Đọc Rừng Nauy rồi, bạn sẽ ước gì mình có thể thổ lộ thật sự những lời nói sâu kín đang cố vọng ra từ tận đáy của trái tim với người mà ta đã dành trọn yêu thương. Rồi mong muốn duy nhất và mãnh liệt ngay lúc ấy của bạn sẽ là chạy đến bên người thương yêu, là gia đình, là bạn bè, là ai kia đang ngự trị trái tim, để nói rằng ta hãy trung thực với nhau, hãy đối với nhau bằng những gì chân thành nhất, đừng để cho những bộn bề ngoài kia chen ngăn vào giữa, đừng để cho khoảng cách giữa chúng ta ngày càng chất chồng thêm nữa. Xa cách thế là quá đủ rồi, mệt mỏi và đớn đau, u uất và trầm mặc ấn chiếm bạn như thế là được rồi, hãy buông lỏng tâm hồn thôi, níu giữ mãi những đớn đau chỉ làm cho nụ cười thực sự tắt nghẹn đến khi ta đối mặt với cái chết gần kề. Đến cuối cùng vẫn sẽ kết thúc sao ta không chọn cho mình một kết thúc nhẹ nhàng và an yên hơn?

Qua câu chuyện tình của Toru Watanabe, ta thấy còn vương nơi ngón tay nơi khóe mắt nét u buồn Nhật Bản thời hiện đại, nỗi ưu tư của những người trẻ cuộn tròn mình trong cô đơn mà thả trôi những chuỗi ngày vui vẻ về miền xa xăm. Sự tuyệt vọng của những tâm hồn trong trắng cố gắng để được đối thoại với thế gian và sẵn sàng hy sinh cả hơi thở của mình để được giải thoát khỏi bi ai cùng cực. Cứ như thế, chuyện tình tay ba giữa Watanabe với hai cô gái là Naoko, bạn gái của người bạn thân nhất là Kizuki và Midori, một cố gái mạnh mẽ cứ âm ỉ diễn ra theo dỏng chảy tự nhiên của chính nó. Tất cả rồi sẽ đi về đâu, anh sẽ là ai và cô sẽ thế nào, trong tương lai nó vẫn là một ẩn số.

“ Tôi đang ở đâu ư?

Nắm chặt ống nghe trong tay, tôi ngẩng lên và nhìn quanh xem có những gì bên ngoài trạm điện thoại. Tôi đang ở đâu? Khồng biết một tí gì hết. Đây là nơi nào? Tất cả những gì đang lướt qua trước mắt tôi chỉ là vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định nào chẳng biết. Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng của chốn vô định lặng ngắt ấy.” (Toru Watanabe)

Rừng Nauy sẽ mở ra cho bạn một cơ hội để đứng nhìn bản thân từ một góc đa chiều khác, đừng vội bỏ lỡ nó giũa chừng vì những ngột ngạt bởi bất cứ điều gì cũng vậy, chỉ khi đến cuối cùng ta mới nhận ra những điều ngọt ngào đang chờ đợi phía trước. Rừng Nauy trở thành một hiện tượng văn học của Nhật Bản cũng như trên diễn đàn văn học thế giới bởi giá trị thâm sâu của nó đã được thẩm định bởi hàng triệu những trái tim đang thổn thức vì tình yêu, vì sự sống thật sự. Gấp lại cuốn tiểu thuyết kỳ diệu ấy bạn sẽ cảm thấy thật biết ơn vì dòng máu nóng đang cuộn trào trong huyết quản, sẽ cảm ơn cuộc đời vì cho bạn một trái tim cảm nhận được tình yêu thương.

Hãy cầm Rừng Nauy lên, rồi bạn sẽ không thể nào đành lòng mà buông xuống.

Bằng tất cả những thân thương!

Bài Review được đóng góp bởi Cộng Tác Viên Hiền Hân

Leave a Reply

error: Content is protected !!