Phải làm sao để chứng tỏ với thế giới rằng mình là một người đàn ông mạnh mẽ, khi ngay chính bản thân cũng chưa đủ dũng khí để tin vào điều ấy? Đó là câu chuyện của cậu bé Oskari trong tác phẩm Săn Tổng Thống – một câu chuyện hóa ra lại hay hơn mức tớ kì vọng. Thật buồn khi thấy nó không phải là quyển sách nổi tiếng, vì tớ nghĩ tác phẩm này xứng đáng được biết đến rộng rãi hơn nữa.
[button-red url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/4348611940829411658?url=https%3A%2F%2Fwww.fahasa.com%2Fsan-tong-thong.html” target=”_blank” position=”center”]MUA SÁCH TRÊN FAHASA [/button-red]
Đầu tiên thì Săn Tổng Thống có một tiêu đề và một phần giới thiệu khá hấp dẫn, ít nhất là với tớ. Oskari – cậu bé mười ba tuổi người Hà Lan đang phải vật lộn với lễ trưởng thành của mình và “Bill” – ngài tổng thống của Hợp Chủng Quốc Hoa Kì vừa may mắn thoát khỏi vụ rơi máy bay có – chủ – đích, cả hai sẽ phải hợp sức để thoát khỏi những kẻ đi săn đầy mưu mô, cố gắng sống sót trong rừng đến khi quân cứu viện tới vào sáng hôm sau.
Trong cuộc hành trình đầy rẫy nguy hiểm chết người ấy, Oskari và tổng thống sẽ buộc phải học cách để tin tưởng nhau, hợp sức với nhau và trở nên trưởng thành hơn sau mỗi thử thách. Nhìn chung thì đây là một câu chuyện siêu vô lý, vô lý đến mức nó chỉ có thể xuất hiện ở một nơi như cuốn sách dành cho thiếu nhi này, hay một bộ phim mà thôi. Nhưng chẳng phải chính sự siêu vô lý này cũng là một phần nguyên nhân khiến chúng ta tìm vui bên những trang sách hay sao? Chứ ngoài đời thật, có bao nhiêu đứa nhóc 13 tuổi nào có cơ hội cứu được tổng thống Mĩ nào?
Điểm nổi bật ở Săn Tổng Thống chính chất điện ảnh đậm đặc của nó. Tớ chưa từng xem phiên bản phim chuyển thể của cuốn sách này, cũng không biết liệu phim phỏng theo sách hay sách phỏng theo phim, nhưng khi đọc tác phẩm này, tớ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra từng phân cảnh, từng nhân vật, giống như mọi thứ đang tự động chiếu thành một thước phim trong tâm trí vậy.
Có lẽ là do cách miêu tả sinh động của tác giả, cũng có lẽ là do tác phẩm không quá thiên về việc miêu tả nội tâm. Tớ không biết việc nhìn ra chất điện ảnh ở một tác phẩm văn học có phải là một điểm cộng hay không, nhưng đó chắc chắn là một trải nghiệm đọc sách khá thú vị với tớ.
Về mặt cốt truyện, ngoại trừ phần mở đầu hơi dài dòng thì tớ không tìm ra điểm trừ nào quá lớn nữa. Tớ đã gặp không ít trường hợp đau thương với những quyển sách có phần giới thiệu cực kì hoành tráng thú vị mà nội dung lại nhạt nhẽo chán ngắt, nhưng thật may rằng Săn Tổng Thống không phải một cuốn sách như thế. Trên thực tế, mức độ hội hộp, gay cấn của cuốn sách này còn có chút vượt qua cả những gì cái bìa của nó đã quảng cáo khá nhiều. Dù là tác phẩm viết cho thiếu nhi nhưng những tình tiết trong sách không bị làm cho mềm mại, ngô nghê hóa đi, thậm chí có đôi lúc xuất hiện những tình tiết khá đáng sợ. Điều này có thể làm tăng rating của cuốn sách lên, nhưng tớ thấy nó hoàn toàn phù hợp với mạch chuyện này.
Càng về sau, diễn biến của câu chuyện càng li kỳ và gay cấn, những khó khăn của Oskari và tổng thống càng nhiều lên và người đọc chúng ta sẽ dần cảm nhận được rằng câu chuyện này không hề đơn giản dễ đoán như chúng ta nghĩ lúc đầu. Tuyến phản diện cũng là những nhân vật tuy hơi thiếu chiều sâu (do ít đất diễn) nhưng thực sự nguy hiểm. Chính sự nguy hiểm và vượt trội của chúng mới khiến cuộc săn đuổi thêm nghẹt thở, mới khiến câu chuyện liên tục đi đến cao trào. Chuyện cũng có một số plot twist nhỏ, không đến mức khiến người đọc hết hồn con chồn, nhưng cũng là những gia vị giúp món ăn thêm ngon miệng.
Bên cạnh cốt truyện, hai nhân vật chính Oskari và tổng thống cũng được trao cho cơ hội để bộc lộ và phát triển bản thân, nhất là Oskari. Mở đầu câu chuyện, ta sẽ thấy một Oskari yếu đuối, tự ti về bản thân của mình, nhưng tiềm ẩn trong cậu là sự thật thà và một cái đầu ứng biến nhanh nhẹn. Quá trình phát triển của cậu kể từ khi gặp được những kẻ phản diện và tổng thống được tác giả miêu tả rất gọn gàng và hợp lý. Ta sẽ thấy được những cuộc đấu tranh nội tâm, những sự dè dặt, nỗi thất vọng và cả sự quyết tâm, lòng dũng cảm. Cao trào về cảm xúc của cậu ở nửa cuối cuốn sách cũng được xây dựng khá ấn tượng.
Tuy là nhân vật chính kiêm người sẽ giải cứu tổng thống, tác giả cũng không cố gắng biến Oskari thành siêu nhân hay đấng toàn năng. Cậu bé vẫn có những sự yếu đuối, vẫn có những lần phán đoán sai lầm và cũng có những nỗi băn khoăn vô định như bất kì câu bé mười ba tuổi nào. Đôi khi, cậu cũng phải nhờ tới sự cứu giúp của tổng thống, và đôi khi cậu cũng tỏ ra khá trẻ con. Chính những điều ấy khiến Oskari trở nên gần gũi hơn với người đọc, cũng như khiến câu chuyện hư cấu trong tác phẩm trở nên chân thực hơn.
Nhân vật tổng thống tuy không được khắc họa kĩ như Oskari nhưng cũng đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Ở phần đầu, trong vai một người vừa thoát nạn, sự lúng túng và vụng về của ông khi đột nhiên bị ném vào cuộc đi săn trong rừng rậm đã làm nổi bật lên sự nhạy bén trong óc phán đoán của Oskari. Sau đó, ông đóng vai trò như một người bạn già từng trải, đôi khi là người thầy, đôi khi là một chỗ dựa vững chắc để giúp Oskari trưởng thành. Những tương tác của Tổng thống với Oskari cũng là điểm tạo nên sự thú vị của tác phẩm, khi nó vừa có sự tin tưởng, vừa có sự đồng cảm. Tổng thống là một nhân vật đáng mến, đến nỗi tớ cảm thấy tiếc vì ông ấy chỉ là nhân vật hư cấu.
Tóm lại, với tư cách là một tác phẩm phiêu lưu mạo hiểm viết cho thanh thiếu niên thì Săn Tổng Thống đã hoàn thành tốt vai trò của nó. Chỉ với hơn ba trăm trang sách, tác phẩm đã kể một câu chuyện thú vị, đưa người đọc qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Nếu đang muốn tìm một trải nghiệm giải trí đậm chất điện ảnh, các cậu có thể cân nhắc cho Săn Tổng Thống một cơ hội.
Đánh giá: 4 sao