Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi – cuốn tiểu thuyết buồn tuyệt đối

Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi – cuốn tiểu thuyết buồn tuyệt đối

“Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào” là tiểu thuyết đầu tiên tôi đọc của tác giả Ichikawa Takuji nhưng cuốn “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi” mới là tác phẩm đầu tay của tác giả này, một cuốn tiểu thuyết mà chính tác giả đã viết rằng nó là một câu chuyện buồn tuyệt đối.

Tác giả Ichikawa Takuji theo cảm nhận của tôi thì đó là một cây bút sáng tạo, tôi thích đọc văn của ông cũng vì chất sáng tạo, tôi yêu mến “Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào”, tôi biết đến “Em sẽ đến cùng cơn mưa” qua tác phẩm điện ảnh nổi tiếng, và khi cầm trên tay “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi”, tôi hồi hộp hy vọng sự sáng tạo lần đầu trong văn học của ông sẽ là gì, và tôi đã hụt hẫng, vì nó vẫn sáng tạo, nhưng lại mang một vẻ buồn đến chán chường.

Tôi nhìn thấy mình trong hai nhân vật chính, chỉ là ở chỗ ít nói thôi chứ tôi không bi quan như họ. Cũng có một vài lần, tôi tự thắc mắc nếu hai người ít nói nếu yêu nhau thì sẽ như thế nào nhỉ? Và qua tác phẩm, tôi đã phần nào có câu trả lời, Satoru Inoue và Igarashi Yuko đều cùng tuýp người kiệm lời và hướng nội, cuộc hội thoại của họ khi không còn gì để nói thì sẽ chìm trong im lặng, họ cứ thế bên nhau như thể sự im lặng cũng chính là đang nói chuyện, im lặng một cách bình yên, không hề có sự ngượng ngạo. Điều đó thật thú vị.

Màu buồn được phủ lên toàn bộ câu chuyện, thị trấn nơi hai nhân vật chính ở đã không đươc tô vẽ bởi những vẻ đẹp thanh bình mà còn bị hai nhân vật chính mong muốn được giải thoát. Và tôi còn cứ thấy ngớ ngẩn làm sao khi Yuko, một cô bé mới học cấp 2 mà đã nghĩ về chuyện nhân sinh con người, luôn ám mình sẽ có kết cục chết như người mẹ đã mất của cô, cô không ngừng nghĩ về chuyện đó và buồn rầu như thể cô biết được tương lai chắc chắn như thế vậy. Tôi cũng không thích Inoue, cũng như Yuko, họ giống nhau một cách kì lạ, nếu họ hòa mình vào cuộc sống hơn, biết đâu mọi thứ sẽ thật dễ thở, để rồi Inoue sẽ không phải cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi đứng trên sân mà không ai chuyền bóng cho mình.

Năm tháng trôi qua, họ bên nhau cùng với cánh rừng, cùng với chạy bộ, cùng với những trang sách, cùng chú chó già John, cùng những nụ hôn và những lần đến sân vận động. Dòng chảy của thời gian là thứ dần dần cướp đi từng thứ của đôi bạn trẻ, bệnh tật khiến Inoue không thể chạy bộ được nữa, John chết vì bệnh già khiến hai người đi với nhau luôn nhớ lại những ngày tháng có chú chó già đi ở giữa, xa cách vì học hành khiến hai người thưa thật thưa dần những câu chuyện, những nụ hôn và cả cảm giác. Tôi nghĩ rằng hành trình sống, ai cũng cần buông bỏ mà ở đây, hai người níu kéo lại nhiều quá khứ cần ngủ yên quá, thành ra họ thật khổ sở để sống.

Inoue có một sợi dây liên kết đặc biệt với trái tim Yuko. Cậu lắng nghe được sự thổn thức từ những lần tim cô lên tiếng gọi cậu. Chính vì thế mà tôi thấy đau lòng thay khi Inoue quyết định chia tay với Yuko mặc dù cậu biết cô sẽ đau đớn, dù cậu biết cô yêu cậu nhiều thế nào chỉ vì niềm tin mà cậu cho rằng xa cậu, cô ấy sẽ hạnh phúc với nơi cô thuộc về. Dù họ chia tay, sợi dây kia vẫn chưa bao giờ đứt, cậu cảm nhận được cái khoảnh khắc cô gọi tên cậu và trao thân với người con trai khác, cậu cứ e sợ tự huyễn mình chưa đến thời điểm cậu có thể quay về tìm cô. Để rồi mọi thứ muộn màng, cậu đánh mất người con gái đó mãi mãi, và cô đã chết như chính mẹ cô vậy, cái chết do sự sinh đẻ. Dự cảm về cái chết mà cô luôn tự ám mình đã thành sự thật.
Thật buồn cho một cuộc tình.

Tôi vẫn đang ngẫm xem liệu mình có thể rút ra được bài học gì từ một cuốn tiểu thuyết buồn tuyệt đối như thế. Nói thật khi viết review lại như thế này tôi mới thấy được nhiều thứ đáng suy ngẫm từ cuốn sách. Tạm kết và cảm ơn các bạn đã lắng nghe.

Leave a Reply

error: Content is protected !!