Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại – Đối thoại với thanh xuân

Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại – Đối thoại với thanh xuân

Tôi đang cầm trên tay cuốn sách của tuổi hai mươi. Một cô gái ở tuổi 30 ngấu nghiến từng con chữ của cuốn sách Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại (Trang XTD), vừa bật cười thích thú, vừa ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm cho những ngày tháng đã qua giữa dòng đời hối hả. Rồi thì, tôi nhận ra, cuốn sách ấy không dành cho độ tuổi nào cả. Đó là cuốn sách dành cho tất cả chúng ta, những người muốn sống sâu sắc hơn giữa cuộc đời.

[su_button url=”https://go.isclix.com/deep_link/4348611940829411658?url=https%3A%2F%2Fwww.fahasa.com%2Ftuoi-20-toi-da-song-nhu-mot-bong-hoa-dai.html” target=”blank” background=”#ef2d30″ size=”5″ radius=”round” icon=”icon: arrow-right” rel=”nofollow”]Mua sách trên Fahasa[/su_button]

TUỔI 20 TÔI ĐÃ SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA DẠI- CÁCH NHÌN VỀ CUỘC SỐNG

Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cho rằng tình yêu thương, sự bao bọc của cha mẹ, ông bà với những đứa trẻ là bởi tình yêu. Tôi vẫn cho rằng sự lo lắng của người khác dành cho mình, là vì tình yêu. Chúng ta muốn can thiệp vào cuộc sống của người khác, là do tình yêu chi phối.

Tất cả những điều đó, chỉ đúng một phần. Cuốn sách truyền cảm hứng này đã cho tôi thấy một khía cạnh khác, rằng những điều đó không hoàn toàn là vì tình yêu.

“Vì tình yêu là thứ không có định nghĩa rõ ràng, nên nó mới hay bị lấy ra làm vỏ bọc, đã thế lại còn là vỏ bọc quá đẹp đẽ và đạo đức đi!”

Tôi ngỡ ngàng nhận ra đây là một nhận định rất đúng. Tình yêu chính là vỏ bọc cho nỗi sợ hãi bên trong con người. Nhưng cái vỏ bọc ấy sẽ làm thui chột khả năng phát triển của người khác, đặc biệt là những đứa trẻ. Điều đó có nên hay không? Trái tim chúng ta khá yếu đuối, nên chúng ta nên lo sợ. Và vì lo sợ nên chúng ta vô tình áp đặt và gây áp lực cho người khác. Vậy nên, hãy xé bỏ lớp vỏ bọc ấy, hãy hành động vì một tình yêu thực sự.

“Họ nói, người lớn tuổi nên kết hôn. Để CHO XONG. Tôi chợt nghĩ, đằng nào cũng chết, sao không chết luôn cho xong? Đang sống còn chết được, không lẽ lấy rồi không bỏ được?”

Phải nói rằng, khi đọc đến đây tôi cười sung sướng bởi nó đánh trúng tâm lí của một cô gái không muốn kết hôn “CHO XONG”. Nhưng lối so sánh ví von hài hước ấy đâu phải đề cập đến chuyện kết hôn. Cuốn sách muốn nhắn nhủ điều gì?

Đừng đi theo lối mòn như mọi người nghĩ. Những điều người khác làm, thậm chí thế hệ khác đã làm theo một lối mòn chưa chắc đã đúng. Nếu bạn cứ mong muốn mọi thứ xảy ra theo đúng lịch trình sẵn, bạn sẽ đánh mất nhiều cơ hội. Nó khiến chúng ta không dám chọn một con đường riêng của mình và chấp nhân những con đường mòn? Tôi tự hỏi, cuộc sống sẽ ra sao?

Chẳng phải nhàm chán, tẻ nhạt lắm ư khi chúng ta cứ đi theo lối mòn của người khác cho dù nó đúng. Tôi nhận ra, tôi sẽ không chạy theo cái “đúng” muôn đời và núp mình trong vùng an toàn ấy nữa. Ba mươi tuổi, tôi vẫn sẽ chọn đon đường đi riêng của mình, cho bản thân mình vì tôi chính là trung tâm hạnh phúc của chính tôi.

TUỔI 20 TÔI ĐÃ SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA DẠI – CHO TÔI XIN MỘT VÉ VỀ TUỔI THƠ

“Tôi cho rằng manh mối nguyên sơ nhất về tình yêu có lẽ là thời thơ ấu”.

Đó chính là lí do kí ức về thời thơ ấu cứ trở đi trở lại trong suy nghĩ của một cô gái 20. Trang viết nhiều về quê nhà nơi có bà luôn chờ mong, viết về những ngày Tết đã qua và một tình yêu Hà Nội thiết tha, xao xuyến, viết về mảnh vườn ươm mầm cho những yêu thương, viết về những món ăn giản dị, về nếp sống, nếp nghĩ, về sinh hoạt đời thường,…

Trong mỗi mảnh kí ức tuổi thơ ấy, Trang khẽ chạm vào trái tim người đọc bởi những cảm nhận rất tinh tế, những rung cảm khẽ khàng của một cô gái hướng nội và trân trọng những giá trị tinh thần. Dù đó là những trang viết mộc mạc, không dí dỏm khôi hài, nhưng đủ kéo người đọc quay đầu về quá khứ, để thấy rằng:

“Lúc đó tình yêu khởi phát trong lòng ta tự nhiên, nguyên vẹn, chứ không phải là thứ tình yêu bị biến dạng như những người lớn xung quanh ta đang rao giảng” và rồi mỗi chúng ta lại muốn được trở về nhà, lại dưng dưng nỗi niềm. Bởi:

“Về nhà mình. Nhà mình đâu phải chỉ là một cái nhà  có mái và tường bao. Ở đâu cũng có những hình khố có mái và tường bao. Che gió mưa và nắng. Nhưng chà mình thì che được cả trái tim.

TUỔI 20 TÔI ĐÃ SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA DẠI – HÃY THỨ THA

“Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời tha thứ cho nhau”

Trang XTD nói nhiều đến sự tha thứ trong những trang viết của mình. Và mỗi lần đọc, tôi lại càng thấm hơn về sự tha thứ ấy. Có lẽ, khi ta tha thứ, cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn. Trong tình yêu, tha thứ là một liều thuốc an thần cho chính bản thân ta “Ta và quá khứ tha thứ cho nhau, để có thể nghĩ về những người mình- từng – yêu một cách dịu dàng”. Như thế, chúng ta sẽ không cảm thấy đau lòng nữa. Như thế chúng ta cảm thấy an yên hơn. Và nếu nghĩ:

“…những người có cảm tỉnh với tôi mà không thể đáp lại, tôi chỉ có thể nói rằng họ giống như những đôi giày cỡ 36 hay 30 nhưng tôi lại đi cỡ 37, chẳng phải không tốt mà là không vừa chân”

Như thế, chúng ta sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Tha thứ cho người cũ, cho quá khứ, chẳng phải đó là cách duy nhất để tâm mình an yên ư?

Chúng ta đủ dũng cảm tha thứ cho người khác, vậy tại sao chúng ta lại không dám tha thứ cho chính mình?

“Tôi cho rằng, tha thứ cho chính mình, là việc rất ít người làm được. Mấy ngàn năm trước, người hiếm hoi làm được điều đó, người ấy thành Đức Phật mất rồi”

Khó, nhưng tất nhiên chúng ta phải làm. Bản thân chúng ta vốn không hoàn hảo, điều đó không có nghĩa là chúng ta không trân trọng bản thân mình. Chúng ta có thể không xinh đẹp, chúng ta có thể không giỏi giang, chúng ta có thể không hoàn hảo trong mắt những người xung quanh và chúng ta khác biệt,…nhưng chúng ta hãy là chính mình và tha thứ cho chính mình. Chúng ta không thể chờ đợi sự chấp nhận của người khác, vì vậy “đã đến lúc, mỗi chúng ta, với những giá trị sẵn có dù khác biệt hay không, học cách tha thứ cho chính mình, vì đơn giản là chúng ta không có lỗi gì cả”.

TUỔI 20 TÔI ĐÃ SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA DẠI – MỐI TÌNH VỚI SÁCH

Người ta hay định nghĩa về sách. Người ta cũng bàn nhiều về công dụng của sách: Sách là người bạn, sách mở ra trước mắt tôi những chân trời mới,…

Nhưng tôi vẫn thích cách viết của Trang. Thích sách không đồng nghĩa với nhiều sách. Thích sách không có nghĩa là phải đọc quá nhiều. Người ta có thể thích sách vì:

“Tôi thích sách. Sách in trên giấy Phần Lan không chói mắt và rất nhẹ”.

Thích sách cũng giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy. Chất liệu của cuốn sách cũng có thể là lí do để thích. Bởi lẽ nếu phải lựa chọn những cuốn sách nặng trịch thì ta thích hơn những cuốn sách nhẹ tênh để không có cảm giác “cầm một tảng gạch chuẩn bị phang xuống đầu mình”. Và hơn nữa, những trang giấy nhẹ nhàng ấy chính là cách nhắc nhở chúng ta nâng niu từng trang sách trên tay mình, nâng niu thứ được viết ra trong đó. Dù sao, đó cũng là biểu hiện của niềm yêu.

“Lang thang trong hiệu sách, người ta không có cảm giác một mình dù đang đi một mình” bởi lẽ người ta không hề cô đơn trong hiệu sách. Những cuốn sách sẽ là bạn, bước vào hiệu sách là bước vào một thế giới khác mà ta không cần những đứa bạn cười nói oang oang, dắt díu nhau, nô đùa với nhau nữa. Sách lúc ấy trở thành một người bạn thầm lặng, dung dị và không bao giờ bỏ ta. Tôi nghĩ điều này rất đúng.

“Nhìn thấy một cuốn sách hay ở tiệm mà chẳng đem về được, cứ như cảm mến một người mà không có cách nào nói ra cho được”- đó là những con người nặng lòng với sách. Tôi thích cuốn sách này, bởi lẽ nó đẹp đẽ trong sáng vô cùng. Sách không còn là một người bạn, sách là mối tâm tình, là “mối tình trong sáng hơi hơi đẹp”. Và chắc chắn, ở trong mối tình ấy, người ta thật chẳng dễ bị cô đơn.

“Có tôi và sách, như thế chẳng phải một mình. Tôi mở sách, đọc, xung quanh im ắng, lòng mình cũng im ắng, những nỗi buồn bị bỏ quên vì tôi đang mải mê nghe kể chuyện, cũng có khi là gấp sách lại, tôi thấy nhẹ lòng đi nhiều lắm”.

TUỔI 20 TÔI ĐÃ SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA DẠI – SUY NGẪM VỀ TÌNH YÊU

“Yêu là một từ cần rất nhiều tư cách, vì một khi nói yêu bản thân phải chứng minh được điều đó”

Chúng ta rất hay nói về tình yêu. Chúng ta làm như chúng ta đã hiểu về nói nhiều lắm. chúng ta cứ nghĩ rằng, yêu chỉ là sự thổn thức của hai trái tim, vân vân và mây mây…Nhưng Trang  XTD cho chúng ta hiểu rằng, mỗi lần thốt lên từ “yêu” ấy, chúng ta cần biết nó thực sự là gì giữa thế giới bộn bề này.

Tình yêu có nhiều phạm trù, có thể là tình yêu gia đình, tình yêu đôi lứa, tình yêu đất nước. Nhưng đôi khi, tình yêu chưa trở về đúng với nghĩa thực của nó. Bởi lẽ:

Cha mẹ nói yêu con cái – có khi đó là một dạng bạo hành tinh thần nhân danh tình yêu.

Anh ấy hoặc cô ấy yêu nhau – chỉ băn khoăn  sẽ nhận được gì?

Khi biển đông gặp sự cố – thay một cái avatar có hình cờ Tổ Quốc trên Facebook là đủ thể hiện lòng yêu nước?

Tất cả chỉ là mạo danh bằng tình yêu? Nói một cách chính xác hơn, đó không phải là tình yêu. Bởi khi yêu, chúng ta biết cách thể hiện bằng hành động. Chỉ làm được như thế, chúng ta mới có thể đi vào bản chất, cốt lõi của tình yêu.

“Nếu có điều gì cần phải học cấp thiết và trong cả cuộc đời, đó chính là học yêu! Tình yêu đích thực phải khiến cho người được yêu cảm thấy tự do”.

Điều đó quả thật đúng đắn. Tình yêu không có nghĩa là bó buộc nhau, kiểm soát nhau. Tình yêu chỉ thực sự có nghĩa khi được chắp cánh “tự do”. Vì tự do là cái người ta sẽ cảm nhận được ở một tình yêu đích thực.

“Tôi nghĩ, tình yêu cần nhiều sức mạnh”.

Con người có thể bất chấp để có được tình yêu, để dành được tình yêu trong cuộc đời này. Nhưng, người ta sẽ không thể biết ngày mai tình yêu ấy sẽ thế nào, mọi thứ không bao giờ là mãi mãi. Thế nên, duy việc quyết định yêu đã là điều vô cùng can đảm. Hơn nữa, trong tình yêu, bạn cần sức mạnh để vượt qua những điều khác biệt. Tình yêu cần sức mạnh để có thể thứ tha,…Sức mạnh trở thành một thứ “tư cách” cho tình yêu, để tình yêu có thể tồn tại, vĩnh hằng.

TUỔI 20 TÔI ĐÃ SỐNG NHƯ MỘT BÔNG HOA DẠI – HÃY TRÂN TRỌNG CUỘC ĐỜI

“Tôi là trung tâm hạnh phúc của cuộc đời tôi”

Đó là cách mà chúng ta trân trọng cuộc sống của mình. Tôi phải tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Bởi lẽ, mỗi cá nhân đều độc lập. Cha mẹ có thể lo cho con nhưng không thể theo con mãi mãi, càng không thể áp đặt cuộc sống của con. Thầy cô có thể dạy những điều hay lẽ phải, nhưng khi bước chân vào cuộc đời, ra ngoài xã hội thì xã hội “thường xuyên “tát” vào mặt bạn những đòn đau, để bạn tự thấu hiểu vấn đề”. Chính vì vậy, chúng ta hãy làm chủ cuộc đời mình, hãy hoàn toàn chịu trách nhiệm về cuộc đời mình, để thực sự hạnh phúc.

Trân trọng cuộc đời, không có nghĩa là chúng ta luôn mải mê tìm về quá khứ. Tôi thừa nhận, tôi cũng như rất nhiều những người khác, luôn tiếc nuối về thời gian đã qua, về những điều đã mất,  Một kẻ hay hoài niệm quá khứ, hay lãng đãng đi về những miền kí ức như tôi hay vin vào quá khứ. Tôi thừa nhận khi lạc về quá khứ, tôi chỉ nhớ những điều tốt đẹp. Tôi quên rằng quá khứ còn là cả những nước mắt, những nhọc nhằn, những đớn đau…Điều ấy có nghĩa:

“Như thế, chúng ta thật quá chấp với quá khứ phải không? […] Mọi thứ đều có giá của nó. Bạn có dám đem toàn bộ hiện tại để chi trả, để lấy và mua quá khứ không?

Chắc chắn là không. Quá khứ chỉ nên là một thứ gia vị của cuộc sống. Quá khứ sẽ là bước đệm để chúng ta tiến về phía trước và trân trọng cuộc sống hôm nay. Chúng ta nên sống cho hiện tại, nhưng hãy luôn nhớ rằng: “Sống cho hiện tại không có nghĩa là lấp đầy thời gian, mà là lấp đầy tâm trí bạn”. Hãy sống có nghĩa, hãy yêu thương nhiều hơn, hãy trân trọng mỗi giây mỗi phút cuộc đời mình, hãy trân trong cuộc sống bởi: “Thiếu đi sự trân trọng cuộc sống, chúng ta trở nên khổ đau dằn vặt”.

Và hãy luôn nhớ: “Cuộc sống là một dòng chảy. Hãy để cho mọi thứ được trôi đi. Về phía trước.”

Sẽ còn rất nhiều, rất nhiều điều thú vị nữa có trong cuốn sách của Trang XTD chờ mỗi độc giả khám phá. Với riêng tôi, lật giờ từng trang viết, tôi như được đối thoại với tuổi thanh xuân của mình. Đi qua tuổi 20 ấy, đến bây giờ tôi mới vỡ lẽ, tôi đã không hề kiên cường như những “bông hoa dại” kia. Nhưng chắc chắn, cuốn sách đã tác động sâu sắc tới tôi của ngày mai, để tôi dám là mình giữa cuộc đời này.

Leave a Reply

error: Content is protected !!