Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroys – Lần Đầu Diện Kiến “Nữ hoàng”

Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroys – Lần Đầu Diện Kiến “Nữ hoàng”

Vụ ám sát ông Roger Ackroyd là quyển sách đầu tiên của “nữ hoàng truyện trinh thám” Agatha Christie mà tớ đọc. Và tớ thấy khá may mắn vì trong bao nhiêu tác phẩm của bà ấy, tớ lại bốc trúng quyển này để khai trương. Trinh thám không phải là dòng văn học yêu thích của tớ và tất cả những gì tớ biết về nó (cho tới thời điểm bắt đầu viết bài này) không nhiều hơn “Sherlock Holmes” và “Thám tử lừng danh Conan”, vậy nên tớ cũng khá e dè khi bắt đầu đọc quyển sách này. Thú thật là lúc đầu tớ tính đọc nó chỉ bởi vì nghe đồn đây là cuốn hay nhất của Agatha Christie, và nó cũng khá ngắn, vậy thôi.

Sau Vụ ám sát ông Roger Ackroyd thì tớ cũng có đọc thêm vài tác phẩm nữa của Agatha, để rồi sau khi đã cày thêm hai cuốn nữa thì tớ mới nhận ra rằng tớ với các tác phẩm của bà ấy thực ra chẳng hợp bát tự cho lắm. Và rằng Vụ ám sát ông Roger Ackroyd là quyển duy nhất tớ có cảm tình nhất.

Không bàn đến chuyện IQ của tớ hơi chới với để đọc thể loại trinh thám (nhất là trinh thám cổ điển, cái này thì hoàn toàn là lỗi của tớ, cãi không nổi luôn), cách dẫn truyện chậm rãi của Agatha thật sự không phải gu của tớ cho lắm. Chắc vì tớ đã làm quen với sự dồn dập và rất nhiều suy luận xuyên suốt vụ án của Authur Conan Doyle rồi.

Vụ ám sát ông Roger Ackroyd thì sự chậm rãi này không đến mức quá khó chịu, nhưng mạch truyện ở những phần đầu của tác phẩm vẫn đủ làm tớ hơi mất kiên nhẫn. Sau một phần mở đầu khá hấp dẫn, tác giả tiến vào phần giữa với một chút dài dòng, thiếu kịch tính để rồi ôm cua một phát cực gắt cực đã ở những phút cuối cùng. Tớ không biết đây có phải là motip được ưa chuộng khi viết truyện trinh thám hay không, nhưng tớ thì không phải fan của nó.

Thêm vào đó nhân vật thám tử Poirot cũng không gây đủ ấn tượng với tớ như cách mà ngài Holmes đã làm khi tớ lần đầu đọc “Sherlock Holmes”. Người ta nói ông này tính cách kì dị, cơ mà với tớ thì ông ấy vẫn còn dễ chịu chán. Tất cả những gì còn đọng lại của tớ sau cùng chỉ là bộ râu vĩ đại của Poirot mà thôi.

Cách phá án của Poirot ở quyển này cũng không phải cách mà tớ trông đợi, chắc vì thiếu một điểm nhìn kiểu như bác sĩ Watson của “Sherlock Holmes”, nên quá trình suy luận để dẫn đến chân tướng vụ án gần như là không có ở khúc giữa, sau đó thì dồn dập ở khúc cuối khiến tớ có chút ăn không tiêu.

Kiểu phá án của Poirot trong Vụ ám sát ông Roger Ackroyd là kiểu hỏi hết người này đến người khác, thu thập chứng cứ hết chỗ này đến chỗ nọ. Nhưng không bình luận gì mà chỉ lặng im quan sát như thú săn mồi, để rồi cuối cùng bung xòe ra kiểu “Hung thủ chỉ có một mà thôi!” – Cách phá án đó có thể gây hứng thú với nhiều người, nhưng nó làm tớ khá bối rối (cái này thì chắc là lỗi ở ổ cứng của tớ rồi).

[su_button url=”https://fast.accesstrade.com.vn/deep_link/4348611940829411658?url=https%3A%2F%2Ftiki.vn%2Fagatha-christie-vu-am-sat-ong-roger-ackroyd-tai-ban-p10866303.html” target=”blank” style=”flat” background=”#ef2d30″ size=”6″ rel=”nofollow”]MUA SÁCH TRÊN TIKI[/su_button]

Tuy nhiên, nếu kiên nhẫn đọc đến cuối tác phẩm này thì tớ tin là người đọc sẽ được đền đáp vô cùng xứng đáng. Tớ không rõ mình có thích khúc ôm cua siêu mượt siêu gắt của tác giả hay không, nhưng phải nói là nó đỉnh cao thật sự. Những chương cuối cùng của tác phẩm đã khiến tớ phải ngay lập tức lật ngược truyện lại, đọc thêm một cua nữa để lùng cho được các eater eggs, để nhận ra sự liên kết chặt chẽ trong một tác phẩm tưởng như rời rạc, và cũng để phục tác giả lăn lông lốc vì sự đánh lừa tài tình này.

Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để khiến tác phẩm này thành công với tớ rồi. Không biết có phải là do tớ đọc quá ít tiểu thuyết trinh thám hay không, nhưng tớ chưa bao giờ gặp được cú lật kèo nào chất chơi người dơi hơn thế. Nó khiến cả cuốn sách biến thành một trò lừa, còn độc giả (như tớ) phải sờ tay lên mũi để xem có sợi dây nào vừa xỏ qua hay không. Một cái kết vô cùng độc đáo và chính nó đã nâng tầm cho tác phẩm lên rất nhiều. Đọc tới những dòng cuối cùng, tớ chỉ ước giá như phần đầu tác phẩm hấp dẫn hơn một chút thì tớ đã không tiếc gì mà cho quyển này nhiều sao hơn rồi.

Dẫu sao, trong số những tác phẩm của Agatha Christie mà tớ đã đọc, đây là cuốn sách tớ đánh giá cao nhất.

Đánh giá: 3.5 sao.

Leave a Reply

error: Content is protected !!